Phật giáo - Tuổi trẻ Thứ năm, 21:25, 13/06/2019 GMT+7

Đại đức trẻ ở Đà Lạt hết lòng vì học sinh nghèo

Trong một lần tình cờ đến thăm tổ đình Linh Quang (TP. Đà Lạt, Lâm Đồng), tôi có dịp được gặp lại thầy Thích Chơn Pháp, một tu sĩ trẻ đầy nhiệt huyết, nhân hậu.

Dù ở tuổi 22, thầy đã tham gia các công tác thiện nguyện hơn 5 năm và luôn đau đáu trước những học sinh nghèo, những mảnh đời bất hạnh.


Nụ cười hiền của thầy Chơn Pháp - Ảnh: K.Yến

Cách đây hơn 3 năm, tôi có dịp về Đơn Dương từ thiện và được mọi người giới thiệu về thầy. Tôi đã ghé thăm chùa Giác Sơn (H.Đơn Dương, Lâm Đồng) là nơi thầy xuất gia tu học. Khi ấy, chùa đang xây dựng, đất đá ngổn ngang, mỗi người một việc, trong số những người thợ đang đẩy gạch và trộn bê-tông, tôi thấy chỉ có một thầy còn khá trẻ bận bồ đồ nâu đã xỉn màu, tôi đoán đó là thầy vì khi ấy chùa chỉ có sư ông, thầy và hơn 5 chú tiểu.

Khi trông thấy tôi, thầy chạy đến gần và hỏi tôi tìm ai, có cần hỗ trợ gì, tôi trả lời thầy là đi tham quan, tiện đường ghé qua chùa thắp nhang lễ Phật.

Khi tiếp xúc, tôi đã kể cho thầy nghe về những điều mà mọi người nói về thầy, thầy chỉ cười, nụ cười đầy sự hoan hỷ, từ bi. Trước sự từ tốn của thầy, tôi càng tò mò hơn về các việc làm của thầy, may sao thầy đã kể cho tôi nghe về các việc làm thiện nguyện. Theo đó, thầy đã tổ chức rất nhiều chương trình tặng quà cho học sinh nghèo nhân dịp năm học mới, phát quà Tết cho bà con đồng bào khó khăn, tặng quà cho người già neo đơn…, đa số kinh phí đều là của gia đình thầy yểm trợ và bản thân dành dụm được, chỉ một số ít là của Phật tử biết qua Facebook mà đóng góp.

Giờ đây, khi gặp lại thầy ở tổ đình này, tôi thật sự vui vì đã hơn 3 năm rồi tôi mới có dịp tiếp xúc và trò chuyện lại với thầy. Với nụ cười tỏa nắng, tôi đã nhận ra thầy ngay lập tức, thầy luôn như vậy, cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn màu áo nâu và chiếc nón lá. Tôi ngạc nhiên khi thầy ở đây, thầy chỉ cười và nói “nhân duyên, Phật gọi mình đi đâu thì mình đến đấy thôi, ở đâu cũng tu mà...”.

Thầy chia sẻ vì đang trong thời gian học tập, nên các công việc thiện nguyện cũng ít lại, dù các công việc ấy là niềm vui của thầy. Thầy thấy vui khi các em học sinh nghèo được đến trường đầy đủ như các bạn khác, các gia đình có hoàn cảnh khó khăn cũng được ấm cúng vì những món quà nhỏ dành cho họ trong mùa Tết.

Thầy Chơn Pháp cho biết sau khi học xong sẽ tiếp tục công việc thiện nguyện của mình, nếu có duyên sẽ mở một cô nhi viện và viện dưỡng lão để đón nhận những hoàn cảnh trẻ thơ và người neo đơn không nơi nương tựa.

Tôi ra về khi trời Đà Lạt đã nhá nhem tối, thầy tiễn tôi ra đến cổng và vào chuẩn bị cho thời kinh tối. Tôi ấn tượng với tâm niệm của thầy: “Khi mình cho đi, nó vẫn còn đó, không mất đi đâu cả…”. Và theo thầy, những tu sĩ trẻ có học, có tu, khi làm đạo chắc chắn sẽ làm cho lời Phật dạy lan tỏa, giúp người khác có cảm tình Phật giáo, từ đó đến với chùa, tìm cách hóa giải niềm đau nỗi khổ cho mình.

Kim Yến